Tóc Nâu

RƠI TƠI TẢ ...

Chẳng thiêu đốt mà quanh ta tro bụi
Buồn chưa dâng, mây gió đã bủa vây
Đong bao giờ mà nhung nhớ ứ đầy
Hồn òa vỡ, ngàn Hoa Mây chia nhánh .
Nhặt trên tay , ôi bài thơ chao lạnh !
Ngôn ngữ sầu nên chấp cánh bay xa
Bỏ lại đây trang giấy trắng ngọc ngà
Bỏ lại hết, dù âm thanh tha thiết !
Thôi, đành tiễn mùa thơ xưa diễm tuyệt
Không là duyên ,  là nợ viết chi đây ...
Nắng có vui cũng tàn lụn cuối ngày
Trăng tròn khuyết vẫn sớm mai thay sắc
Chẳng đến đi, chẳng hoài mong vụn vặt
Ta hòa mình vào huyễn hoặc không gian
Hòa nhịp tim vào hương ngát dịu dàng
Của từng nhánh hoa mùa rơi tơi tả .....
Tóc nâu

Được bạn: vdn 12.4.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "RƠI TƠI TẢ ..."